Mẹ con người phụ nữ nhân hậu nhất - bức thư của mẹ

Đừng bao giờ quên mỉm cười con nhé!!!

Con ạ , cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng , nên con đừng bất ngờ hay quỵ ngã trước những khó khăn tầm thường , lặt vặt. Không phải đến giờ con mới biết thế nào là khó khăn , mà con đã đối diện với nó ngay từ khi xuất hiện trên thế cục này , chỉ có điều đồng hành với khó khăn của con luôn có bác mẹ đảm nhiệm , nên con chưa cảm nhận rỏ rành đó thôi.

Con thân thương ,
Đêm nay mẹ không ngủ được…

Con biết không , kể từ ngày con gái đi học đại học , ngôi nhà này đã vắng tiếng cười nói của con. Bác mẹ đã tập suốt 5 năm trời để quen với điều đó , quen với sự trống trải , quen với những hẫng hụt của việc không có con hàng ngày , hàng giờ , vì một lẽ bác mẹ đã quen ở bên con hơn 20 năm trời… con gái biết không , và như vậy nghĩa là trong quỹ thời kì của bác mẹ có thêm những khoảng khắc đợi chờ , đợi chờ đến cuối tuần , cuối tháng con lại về với bác mẹ. Con sẽ bận tíu tít kể chuyện trên trời dưới biển , kể những nơi , những chỗ con đựơc đi đến , kể về những người bạn ở khắp mọi miền đất nước…Con bằng an và con không lo âu

MẸ VĂ€ CON

.

Giờ thì con gái mẹ đã lớn , đã trở nên một phụ nữ , đã đi làm , có người tình , có bằng hữu cộng sự , đã có những mối bận tâm riêng , …Và cái giây lát trông con về của bác mẹ lại càng kéo dài ra , vì con ít về hơn , con bận rộn và tham công tiếc việc. Bác mẹ hèn nào con , chỉ thương con , chỉ buồn vì không được nghe tiếng con….

Bẵng đi một dạo , con hay về với mẹ hơn. Nhưng lạ một điều là con hay về bỗng nhiên , không phải cúôi tuần , không phải ngày lễ , ngày nghỉ. Mẹ vui vì con về? không , giờ mẹ cảm thấy lo âu nhiều hơn. Mẹ biết con gái mẹ vốn là người bận rộn , con sẽ không bỏ việc để đi thế này đâu. Mẹ lo âu hơn khi trên đôi mắt con trĩu nặng những nỗi buồn , sự âm u , găng. Con ít nói , lặng lẽ và mỏi mệt. Con không muốn nói về vấn đề của con. Chắc hẳn con nghĩ mẹ sẽ không hiểu được vì dẫu sao nhịp sống trên đó cũng khác với ở quê mình , vì dẫu sao mẹ cũng là người của thế hệ trước , hoặc con không muốn mẹ lo âu và phiền muộn. Nhưng con thân thương , con đã về bên mẹ , vậy sao con không rũ bỏ mọi thứ ra khỏi người , sao con không để lại đằng sau những phiền muộn , sao con không khóc thật to để rửa hết những oan khiên , những đau lòng mà con đang kìm nén , đang giấu kín?

Mẹ có khả năng là một bà mẹ không tốt , không biết làm chi để giúp con nhưng mẹ đã là một người bạn của con suốt hơn hai mươi năm qua cơ mà , con không còn nhớ sao? Cả đêm mẹ đã không ngủ đựơc. Mẹ đi ra đi vào , ngắm con ngủ mà đau lòng quá. Con của mẹ xanh mét , gầy gò , mắt vẫn còn ngân ngấn lệ. Lúc ngủ con lại nhỏ bé như thiên thần , mẹ lại tìm thấy con của ngày xưa. Mẹ sợ sáng mai con tỉnh dậy rồi con lại trở về với những trăn trở của cuộc sống , con lại là con của ngày bữa nay , và mẹ lại không nắm bắt được…

Con thân thương , mẹ biết con sẽ không nói cho mẹ những vấn đề của con , và mẹ cũng sẽ không gặng nữa cho đến khi nào con muốn nói. Mẹ biết con gái mẹ vốn yếu đuối , vốn hay khóc nhè. Con đã quên hết mọi thứ mẹ dạy con khi con mới đi học đại học rồi sao? Con phải luôn mỉm cười với hiện nay , phải luôn đối diện với nó , vì thế cục vốn có lúc nọ lúc kia , không ai cười được mãi , và cũng chẳng ai khóc cả đời…

Trước kia , mỗi khi con gặp khó khăn , phiền muộn , con lại về bên mẹ khóc nức nở , và liến láu kể những oan lắm này nọ. Giờ con cũng về , vẫn khóc , nhưng con lại im lặng , điều đó làm mẹ vừa mừng vừa lo. Mừng vì con mẹ đã bắt đầu biết chịu đựng , biết chấp nhận những thứ không toàn hảo mà cuộc sống cho con. Lo vì từ giờ trở đi mẹ không còn song hành cùng những nỗi buồn của con nữa rồi.

Con vẫn hay cằn nhằn là mẹ nói nhiều , nhưng mẹ vẫn phải nói những điều tưởng hình như con đã nghe rồi. Con ạ , cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng , nên con đừng bất ngờ hay quỵ ngã trước những khó khăn tầm thường , lặt vặt. Không phải đến giờ con mới biết thế nào là khó khăn , mà con đã đối diện với nó ngay từ khi xuất hiện trên thế cục này , chỉ có điều đồng hành với khó khăn của con luôn có bác mẹ đảm nhiệm , nên con chưa cảm nhận rỏ rành đó thôi.

Giờ đây , cả hai chân con đã bước vào thế cục mênh mông này , độc lập và tự mình chống chỏi với khó khăn , nên có đôi lúc con cảm thấy quá sức cũng là điều dễ hiểu. Nhưng con hãy coi nó là thế tất , hãy chấp nhận và vượt qua nó một cách lạc quan nhất. Vào những lúc tệ nhất , con hãy nghĩ cách để khắc phục hoàn cảnh đó , còn chẳng thể khắc phục được thì con hãy mở rộng lòng mình ra để gật đầu chấp nhận. Như thế con sẽ thanh thản biết bao.

thế cục không phải lúc nào cũng quay lưng lại với con đâu. Con hãy cứ gắng gổ , cố gắng hết sức trong mọi việc. Mẹ biết , ở cơ quan con có những mối giao thiệp không tốt , đôi lúc mọi người chưa hiểu con. Điều đó cũng đâu có gì gớm ghê lắm , mẹ sống ngần này tuổi , bao lăm năm trời mới có khả năng xây dựng được mối giao thiệp tốt với các cô các súng bằng đồng nghiệp. Con mới chỉ dò dẫm bước chân vào nghề nghiệp , con chưa có làm người ta nể phục , tin cậy , họ cũng chưa biết con gái mẹ là cô gái nhiệt thành , hiền từ và tốt bụng thế nào… Con hãy cho họ thời kì để họ đánh giá và hiểu con. Con cũng hãy cho mình thời kì để hoàn thiện và gần gụi với mọi người hơn nữa. Rồi một ngày nào đó , những cộng sự của con cũng sẽ hiểu và yêu quý con như " lũ bạn cấp 3" của con vậy.

Con cũng đừng quá vật vã hay buồn bã vì những điều chẳng đâu vào đâu , vì một câu nói châm chọc hay mỉa mai của ai đó. Những điều đó con phải coi là muối bỏ bể , con phải học cách lơ để sống. Nếu con cứ chỉ chủ tịch vào những điều đó thì con chỉ lún sâu vào vũng bùn của sự bi quan , chán nản , rầu rĩ mà thôi. Đó là điều mẹ lo sợ nhất con ạ. Con hãy cứ gắng gổ từ những việc nhỏ nhất , từng giây từng phút trên thế cục , nhưng đừng bao giờ đòi hỏi kết quả. Không phải con cứ gắng gổ bữa nay thì mai sau con sẽ thu nạp được kết quả ngay. Có đôi lúc ông trời sẽ bắt con phải đợi chờ , có khả năng là rất lâu đó con ạ…Đó vốn dĩ là quy luật của cuộc sống…

Mẹ biết , con rất hay khóc nhè , và dù thế nào chăng nữa thì con cũng sẽ vẫn khóc khi gặp va vấp hay buồn đau. Con có khả năng khóc , nhưng tâm hồn của con thì phải vững , con phải tập đoàn luyện để mang trong mình một bản lãnh thép. Và con sẽ không bao giờ bị đánh đổ. Mẹ tin , con gái mẹ sẽ lớn khôn và vững vàng.

Giờ mẹ chẳng có khả năng làm chi cho con. Những nỗi buồn của con , sự đau khổ của con , mẹ chỉ có khả năng nâng đỡ con về mặt tinh thần bạc nhược , chứ chẳng thể giải quyết tận gốc những vấn đề đó. Mẹ chưa đến nỗi gìa , nhưng đôi vai mẹ thì không đủ sức để đảm nhiệm cùng con những gian khó của thế cục nữa rồi.

Chỉ có con , con hãy tự mình chấp nhận và vượt qua. Mẹ chỉ biết cổ vũ con , ủng hộ con , chỉ biết đợi chờ con về và nấu cho con những món ăn mà con thích. Đừng bao giờ mất mong chờ vào thế cục con nhé.
mai sau con đi rồi , mẹ chỉ biết viết cho con những dòng này để cổ vũ con. Con hãy nhớ , đằng sau con luôn có bác mẹ – những người luôn thương yêu và ủng hộ con….

con gái của mẹ có nụ cười nhãi ranh và đáng yêu… Đừng bao giờ quên mỉm cười con nhé.

Yêu con!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến